
Đã Từng Chết Năm 2005 - NAY CÒN SỐNG!
Diêu Thom có một người anh trai. Một ngày nọ, người anh này đã qua đời một cách đột ngột. Không ai biết nguyên nhân, nhưng ông đã được chôn cất ở vùng cao nguyên Việt Nam.
Vào buổi tối ngày 4 tháng 4 năm 2005, Diêu Thom đi ngủ. Ông chia sẻ rằng mình cảm thấy rất khỏe mạnh và hạnh phúc, cuộc sống thật tốt đẹp và không đau đớn. Sáng hôm sau, ông tỉnh dậy, như thường lệ, vào khoảng 5 giờ rưỡi. Khi chuẩn bị dậy để đọc Kinh Thánh, ông bỗng ngã quỵ xuống sàn bên giường. Vợ ông phát hiện ra và đã gọi các con: “Không biết có chuyện gì với ông ấy rồi” bà nói. Họ đã gọi một số bạn bè và anh em tín hữu từ hội thánh đến, mọi người đều đã cố gắng hết sức – nhưng Thom đã ra đi.
Ông thuật lại lời kể từ vợ mình: “Một số anh em nghĩ rằng chúng tôi nên chuẩn bị cho tang lễ. Nhưng có những người khác nghĩ rằng chúng tôi nên đưa ông ấy đến bệnh viện để tìm hiểu điều gì đã xảy – vì anh trai ông ấy cũng đã qua đời như thế.”
Thời điểm đó, xe cứu thương rất hiếm ở miền Bắc Việt Nam. Đường xá cũng rất xấu. Vì vậy, bạn phải sử dụng những gì có sẵn. Ba người đàn ông đã lái xe máy khoảng ba giờ để đến bệnh viện ở thị trấn gần nhất. Đường đi rất lầy lội do mưa, và điều kiện lái xe rất khó khăn. Diêu Thom đã chết “ngồi” ở giữa; phía sau là một người giữ thi thể không bị trượt ra ngoài, và phía trước là người lái xe. Chân của người chết đã bị trói vào tay lái để không kéo lê trên bùn – Thom đã cứng và lạnh khi họ đưa ông đến bệnh viện. Có thể khó cho một số người trong chúng ta để tưởng tượng cảnh tượng như vậy, nhưng đó là thực tế đã xảy ra.

Cuối cùng khi họ đã đến bệnh viện và bắt đầu khiêng Thom vào – ông bỗng mở mắt ra và hỏi: “Các anh đang làm gì vậy? Tôi đang ở đâu?” Những người khiêng ông nói rằng ông đã chết bên giường vào buổi sáng, và họ đã đưa ông đến bệnh viện để tìm hiểu điều gì đã xảy ra với ông. Đột nhiên, Thom nhận ra điều đã xảy ra: “Đúng vậy,” ông nói, “Tôi thực sự đã chết, và tôi đã lên thiên đàng. Tôi thấy rất nhiều người thờ phượng Chúa – và rồi tôi thấy mình cùng với họ, ca ngợi Chúa. Có nhiều người ở đó mà tôi không biết; rất nhiều màu da khác nhau. Có rất nhiều sự vui mừng ở đó. Sau một thời gian dài, có ba thiên sứ hiện đến với tôi. Họ dẫn tôi đến một căn nhà. Một thiên sứ đi trước, và hai thiên sứ còn lại ở mỗi bên. Tôi không được phép vào trong ngôi nhà lớn này, nhưng tôi được phép nhìn vào. Có hai phòng riêng biệt ở đó. Thiên sứ đi trước tôi nói với tôi rằng đây là nơi cả những người tin Chúa và những người không tin Chúa đang chờ đợi sự phán xét cuối cùng. Ngôi nhà thật lớn và đẹp – gần như khó để xác định được nếu đó có phải là một ngôi nhà thật hay không. Tôi thấy những người đã tin Chúa đang vui mừng bên trong. Những người không tin thì chỉ ngồi thành hàng, im lặng và u ám.”
Thom tiếp tục: “Sau khi đã nhìn vào nơi mà những người chết chờ đợi phán quyết, các thiên sứ dẫn tôi trở lại nơi đầu tiên, với niềm vui và lời ca ngợi không thể tả. Nó giống như một nhà hát lớn, một nơi đẹp đẽ không thể tin nổi, tràn ngập sự thờ phượng. Tôi chưa bao giờ thấy điều gì đẹp như vậy ở bất kỳ đâu. Nó đẹp đến nỗi bạn chỉ muốn được ở đó. Bạn phải chết đi để có thể thấy khung cảnh này.”

Diêu Thom và MS Oystein (Norway)
Thiên sứ dẫn Thom đó nói với ông: “Anh đã thấy sự thờ phượng ở đây. Bây giờ anh phải trở về với hội thánh của mình và giúp họ vì sự thờ phượng ở đó không mạnh mẽ.” Thom nói rằng, vào lúc đó, ông đã thấy Chúa ra lệnh cho Mục sư Phua cầu nguyện cho ông. Ngay lập tức, mắt của Thom bắt đầu trở nên tối đi, và rồi đó là lúc ông tỉnh dậy khi những người anh em đang khiêng ông vào bệnh viện.
Thom đã đi khám bác sĩ. Ông được kiểm tra, nhưng bác sĩ nói rằng không có gì sai trật với ông. Bạn bè của ông đã nói với bác sĩ rằng ông đã chết hơn ba tiếng, và cách mà họ đã đưa ông đến đó. Vợ ông cũng có mặt trên một chiếc xe máy khác và đã kể chi tiết về những gì đã xảy ra. Bác sĩ để Thom ở lại bệnh viện vài ngày phòng trường hợp có điều gì xảy ra nữa. Sau một tuần, ông về nhà và, như ông nói: “Hội thánh đã chào đón tôi với niềm vui trọn vẹn.”
Sự tươi sáng là một trong những điều khó diễn đạt bằng lời. Nhưng thực sự đã để lại ấn tượng lớn cho tôi khi ngồi đối diện với người đàn ông này. Ông không nói tiếng Anh, nhưng ánh sáng trong đôi mắt ông khi kể về những gì ông đã trải qua nói lên nhiều hơn một ngàn lời. Tôi đã hỏi ông qua sự giúp đỡ của người phiên dịch: “Ông có muốn trở lại đó một lần nữa không?” “CÓ!” ông trả lời.
